Vào một ngày mùa xuân năm tôi 30 tuổi, sau khi nhìn lại mình, tôi đã nhận ra 3 điều. Và khoảnh khắc nhận ra 3 điều này tôi đã hiểu ra mình phải sống như thế nào thì mới có thể trở nên hạnh phúc!
Điều thứ nhất chính là sự thật rằng, mọi người trên thế gian này không quan tâm đến ta nhiều như ta tưởng
Ta chẳng thể nào nhớ nổi người bạn ta gặp một tuần trước đã mặc áo gì. Cả cách người đó trang điểm hay kiểu tóc ngày hôm đó cũng vậy.
Ta gần như không nhớ gì về người bạn ngày hôm đó, vậy liệu người đó có nhớ gì về ta?
Bình thường con người ta chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi đã đủ bận lắm rồi.
Chuyện lo lắng hay chỉ trích người khác, thực ra chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi.
Trong 24 tiếng đồng hồ của một ngày, ta chỉ lo lắng cho người khác và chỉ trích người khác được một lát rồi lại quay về với bản thân mình.
Như vậy, trong suốt ngần ấy thời gian của cuộc đời, liệu có cần phải lo đến hình ảnh của mình trong mắt người khác mà sống hay không?
Điều thứ 2 tôi nhận ra rằng: Bí quyết của người thành công là Không cần phải khiến cho tất cả mọi người trên thế gian yêu quý mình
Chính bản thân ta cũng không yêu quý hết thảy mọi người trên thế gian, thì làm sao tất cả mọi người trên thế gian này có thể yêu quý ta được?
Thế mà khi biết sự thật có ai đó ghét mình,ta lại cảm thấy buồn bã và đau khổ biết bao nhiêu?
Cũng giống như việc ta không yêu quý tất cả mọi người, ta không cần phải được tất cả mọi người yêu quý.
Đó là tham vọng vượt quá giới hạn. Nếu có ai đó ghét bạn, hãy nghĩ rằng đó là chuyện thường tình của thế gian và cho qua như không có gì cả.
Điều thứ 3, là tất cả những hành động ta nói và làm vì người khác thật ra đều là vì chính bản thân ta
Việc cầu nguyện cho gia đình mình hạnh phúc, nếu thành thật nhìn nhận thì cũng là vì gia đình phải hạnh phúc, bản thân ta mới có thể hạnh phúc.
Khi ta khóc vì cha mẹ qua đời, rốt cuộc cũng là vì ta cảm thấy thương cho bản thân mình
Không còn được gặp cha mẹ khi muốn gặp nữa.
Việc lo lắng hết mình cho con cái và mong con cái giỏi giang suy cho cùng cũng là vì muốn con cái thành công theo như ý mình.
Trừ Đức Phật, rất khó để con người ta có thể thoát ra khỏi việc lấy mình là trung tâm trọng mọi suy nghĩ,
Chính vì vậy, xin, hãy cứ làm việc mình muốn làm, chỉ cần việc đó không gây tổn hại lớn cho người khác
Thì bạn không cần phải dè chừng ai, hãy làm điều mình thực sự muốn làm
Đừng chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà hãy hành động.
Vì bản thân ta phải hạnh phúc trước thì mới thấy thế gian này hạnh phúc,
Và phải như thế thì ta mới có thể làm cho thế gian hạnh phúc hơn nữa.
Tất cả chúng ta, với cuộc sống này,
Đừng chọn cho mình cách sống quá khó khăn.